CẠN
Cạn Thu mùa úa bẽ bàng
Tàn cây lá rụng lỡ làng tìm Đông
Cạn dòng con nước rời sông
Một chiều bỗng cạn suối thơ
Cung đàn ngơ ngẩn nốt hờ hững rơi
Xa nhau tình hóa mồ côi
Câu thề vỡ nát góc đời hằn ghi
Cạn ngày nắng chợt từ bi
Thôi hong nỗi nhớ thầm thì niềm riêng
Cho mây ôm mộng triền miên
Buông mình theo gió về miền tương tư
Cạn đêm trăng khuyết tạ từ
Hồ xa bóng nguyệt lòng hờn ngày sang
Cạn duyên một kiếp đa mang
Hồn sầu tan tác canh tàn rụng rơi
Cạn tình...đừng nhé Người ơi
Tiếng lòng còn đó một trời yêu thương
PT
04.09.2017