VÔ THƯỜNG
Sau giờ hội thảo, buổi chiều hôm nay mình được nghỉ sớm.
Lang thang trong khu trung tâm thương mại, với mục đích tìm mua vài cuốn sách. Vừa đi vừa thả hồn bay theo mây gió, rồi bổng chợt có ai đó sờ vào bờ vai mình và nói:
„ Chào bà Trần“
Mình giật mình đứng lại, trước mặt là người đàn ông đưa tay ra bắt tay mình.
Vừa ngạc nhiên vừa ngỡ ngàng, nhưng cảm giác cho mình biết, ông là người đàng hoàng và hơn thế nữa ông là người quen, nên mình cũng đã đưa tay bắt và nói „ Chào ông…“
Thật lòng mình thấy ngại ngùng và thiếu phép lịch sự vì không nhớ ông tên gì để chào. Như đọc được giòng suy nghĩ của mình, gương mặt ông hơi ngượng và thoáng nét buồn, ông nói tiếp:
“ bà Trần, bà vẫn trẻ đẹp như xưa“
Một lời khen lịch sự mà hầu hết những phụ nữ đều được nghe qua nhiều lần trong đời!
và Ông nhắc nhở:
„Tôi là Dr. Menzin đây, bác sĩ Nội khoa của bà đây“
Nhìn kỹ nụ cười ông, mình đã nhận ra, nhưng bỗng thấy nhói ở tim trong khoảnh khắc vì sự thay đổi quá nhiều của ông.
Ông cho biết, vì lý do sức khỏe mà ông đã phải sang nhượng phòng mạch.
Nói chuyện vui vẻ với nhau một hồi, nhưng vì tế nhị mình không dám hỏi sâu về bịnh của ông. Rồi vì thời gian hạn hẹp, nên cũng phải xin phép chia tay.
Hồn mình bây giờ không lang thang nữa mà định lại ở hình ảnh của Dr. Menzin.
Mình suy nghĩ miên man và hình ảnh ông không thoát được ra khỏi được đầu mình.
Trước đây năm năm, khi còn ở nhà cũ, mình vẫn thường đến ông để khám bịnh.
Ông là một trong những bác sĩ có lương tâm và rất nhiệt tình mà mình từng được gặp. Ông quý mến người Á Châu, nên mỗi lần mình đến phòng mạch, ông không chỉ dành nhiều thời gian để khám bịnh mà còn để thăm hỏi và chia sẻ về cuộc sống riêng.
Rồi sau này mình dọn đi nơi khác, cách xa nên không quay trở lại nơi phòng mạch của ông nữa.
Năm năm, một khoảng thời không thể nói là dài, nhưng đã lấy đi hình dáng bên ngoài của ông nhiều quá, ông thay đổi một cách lạ thường.
Ông chỉ khoảng ở tuổi trên năm mươi, nhưng lưng bỗng dưng còng xuống, gần như gập người song song với mặt đất. Nhìn vẻ mặt và hình dáng giống như người tàn tật vậy . Nhớ lúc trước, mỗi lần nói chuyện với ông, mình cứ phải ngước lên vì ông cao không dưới 1m90. Thật bất ngờ, gương mặt cũng thay đổi thật nhiều, chỉ nụ cười rất duyên và rất thân thiện làm mình dễ nhớ.
Trên đường về lại Hotel mình mãi thắc mắc, ông bị bệnh gì mà lại thay đổi nhiều như vậy?
Là một bác sĩ, từng cứu chữa biết bao nhiêu mạng người, ông cũng là một giáo sư phẫu thuật nổi tiếng tại bệnh viện lớn Schwabing ở thành phố Munich, thế nhưng không tự cứu chữa được chính bản thân ông?
Mình lại suy nghĩ và suy nghĩ…cái bịnh hay suy nghĩ vẩn vơ cũng làm cho mình phiền lắm, nhưng đã là thói quen nhiều kiếp nên đành chịu.
Rồi lại nhớ đến lời của Albert Einstein“ không có gì tuyệt đối cả!"
Ðức Lão Tử cũng đã thấy vì có thân này nên mới có khổ đau, nên ông đã thốt ra câu:
„Ngã hữu đại hoạn, vị ngã hữu thân,
Ngã nhược vô thân, hà hoạn chi hữu?"
Cuộc đời thật vô thường. Đức Phật đã luôn nhắc đến điều này. Sát na vô thường và nhứt kì tương tục vô thường.
Tất cả đều tạm bợ và đều quay cuồng theo Nhân-Quả.
Khoa học và Ðạo Pháp đã hòa quyện cùng với nhau để chứng minh sự vi diệu của quy luật này.
Rồi nghĩ đến ngày mình ra đi, chỉ mang theo vỏn vẹn có cái Nghiệp.
Thôi thì mỗi một chúng ta, trong những ngày còn lại trên cõi Ta Bà này, hãy cố gắng nuôi dưỡng cho tâm hồn mình thật đẹp, cố gắng tạo những thiện nghiệp, để được vui kiếp này và có chút gì đó gọi là lợi lạc mang theo cho kiếp sau vậy!
PT
23.10.2013