THƯƠNG LẮM !
Thương lắm Em tôi rét cuối Ðông
Tuyết bỗng rơi nhiều xót xa trông
Nhà cửa đơn sơ mong manh quá
Lạnh thấu tim gan buốt cả lòng
Nuơng rẫy tiêu điều tuyết vẫn rơi
Ðồng ruộng phủ bao trắng cả trời
Gia cầm gia súc lăn ra chết
Ðã nghèo đói rách lại tả tơi
Chẳng biết làm gì Em hỡi Em
Càng buồn càng xót… chỉ đau thêm
Gửi chút quà xa về phương ấy
Mảnh áo manh quần ấm qua đêm