2

7.7.15

THƠ - BỖNG MỘT NGÀY

BỖNG MỘT NGÀY…

Bỗng một ngày…
Giận nhau…mình trở nên xa lạ

Con đường ấy…
Ngoảnh mặt với bước chân Em 
Hàng cây ấy…không cười… mà như trơ trọi lá
Cơn gió …chẳng đùa với tóc Em…
Chỉ lặng lẽ thổi qua
Con Ve ngưng kéo đàn… đôi mắt sầu tơi tả
Cánh hoa Phượng mếu máo…như nói lời từ giã
Dù trời đang vào Hạ
Từng giọt đắng trôi ngược về tim Em…hóa đá!

Bỗng một ngày…
Anh tìm đến gặp Em
Dáng Anh ngập ngừng…với cành hoa hoang dã
Dang đôi cánh tay…và nói:
„ Anh nhớ Em…Anh nhớ Em...“ 
Nước mắt Em vội vã chảy dài
Nhưng ...giận…hổng thèm…
nghe Anh …nhắc mãi!

Rồi bỗng một ngày…
Trời chợt mưa…mình gặp lại
Sợ ướt đẫm...Anh che dù cho Em 
Em vẫn là cô bé ...ngu ngơ ngần ngại 
Anh khờ khạo...làm bài thơ dưới mưa 
tặng Em… 
Em nũng nịu…thích bài thơ...vụng dại
Thích được nghe…Anh nói lời:
" Yêu Em mãi!!! "

Và lại bỗng một ngày...

PT
15.08.2014
(Edit 07.07.2015)