CÓ LẼ…
Vâng, có lẽ…
Thơ em dịu mềm như mảng cỏ
Những vần thơ mở ngõ yêu thương
những vần thơ mỏng manh tựa làn sương
cùng nhịp thở, mang hồn bay trong gió.
Vâng, có lẽ…
Thơ em mang tình đến nơi anh đó
cứ ngỡ bến bờ, mà lại thật mù khơi
như mãi tìm nhau, vô vọng chơi vơi
anh vẫn đó, mà em thấy xa vời vợi
Vâng, có lẽ…
chờ nhau mãi nên Thơ như chới với
tưởng thật gần, mà lại hóa ra xa…
Ôi, tình mình như một bản trường ca
bao năm tháng ngân nga, ru mộng mị
Vâng, có lẽ…
Trầm bỗng âm vang, Thơ đầy dung dị
Và âm thầm chỉ gửi nhẹ theo mây
mây cao lắm và trời xanh xa lắm
nên nghìn năm tình ta mãi không đầy
Vâng, có lẽ…
thơ em như bao lời chào vẫy
mang đến cho người nổi nhớ đầy vơi
để xoa dịu nổi đau, xoa dịu cuộc đời
để đánh thức bao tâm hồn:
biết yêu thương,
biết mong chờ
và biết nhớ!!!
PT
24.11.2013
Vâng, có lẽ…
Thơ em dịu mềm như mảng cỏ
Những vần thơ mở ngõ yêu thương
những vần thơ mỏng manh tựa làn sương
cùng nhịp thở, mang hồn bay trong gió.
Vâng, có lẽ…
Thơ em mang tình đến nơi anh đó
cứ ngỡ bến bờ, mà lại thật mù khơi
như mãi tìm nhau, vô vọng chơi vơi
anh vẫn đó, mà em thấy xa vời vợi
Vâng, có lẽ…
chờ nhau mãi nên Thơ như chới với
tưởng thật gần, mà lại hóa ra xa…
Ôi, tình mình như một bản trường ca
bao năm tháng ngân nga, ru mộng mị
Vâng, có lẽ…
Trầm bỗng âm vang, Thơ đầy dung dị
Và âm thầm chỉ gửi nhẹ theo mây
mây cao lắm và trời xanh xa lắm
nên nghìn năm tình ta mãi không đầy
Vâng, có lẽ…
thơ em như bao lời chào vẫy
mang đến cho người nổi nhớ đầy vơi
để xoa dịu nổi đau, xoa dịu cuộc đời
để đánh thức bao tâm hồn:
biết yêu thương,
biết mong chờ
và biết nhớ!!!
PT
24.11.2013