2

4.12.16

ÐOẢN VĂN và NHẠC - TẢN MẠN CHIẾC LÁ CUỐI THU

TẢN MẠN CHIẾC LÁ CUỐI THU
Lời: Phỏng theo đoản văn Phượng Trần
Nhạc: NS.  Ngô Càn Chiếu
Trình bày: Thanh Duyên

Cơn gió nhẹ cuối mùa thổi về từ miền ký ức, như mơn trớn những cành lá mà thời gian bên nhau chỉ còn là khoảnh khắc. Những vạt nắng lưa thưa hanh hao màu thương nhớ như lưu luyến cố giữ lại dư vị của mùa cũ.
Tôi ngẩn ngơ nhìn những chiếc lá đang còn bám víu vào cành trong ngậm ngùi tiếc nuối, cuối cùng rồi cũng đành thả mình buông rơi, cuốn theo chiều gió. Mơ hồ tựa bóng dáng một người ra đi giữa mùa yêu, để lại sự đắm say, khắc khoải trong giờ phút chia tay của một cuộc tình:


Cầm bằng tình chẳng dở dang
Tìm đâu Thu với lá vàng tàn rơi

Mùa Thu đến có lẽ chỉ là để cho lá vàng rơi. Nếu thiếu vắng sự gầy guộc, vàng võ, tàn phai…thì sẽ không tạo nên được cái đẹp quyến rủ chạnh lòng, tựa như cái đẹp của những cuộc tình không vẹn. Yêu nhau đắm đuối rồi lại phải day dứt xa nhau.
Tôi lang thang cùng những hoa nắng nhạt nhòa, rồi bất chợt tìm thấy chiếc lá mà chỉ còn lại những cánh xương mỏng manh yếu ớt, với vẻ hư hao vô thường nhưng vẫn còn đâu đó một nét đẹp tuyệt vời, đã lưu lại ở một góc khuất tâm hồn, hương vị mằn mặn của nước mắt và tận cùng đọng lại vị ngọt ngào kỳ dịu lan tỏa cõi lòng. Có lẽ đó cũng là dư âm của một cuộc tình thơ mộng mà duyên không thành, đành tan vỡ:

Cầm bằng tình chẳng cuồng say
Chiều Thu đâu nỡ đọa đày sầu miên

Dù thế nào những chiếc lá cũng đã sống trọn vẹn với thăng trầm, xót xa và hạnh phúc.
Thì thôi vậy, cuộc đời như những chiếc lá mùa Thu. 
Tuy ngắn ngủi nhưng đủ để si mê, để nồng cháy, để trăn trở, đủ để thứ tha...và yêu thương trong cõi tạm này!


PT
10.10.2016
( Nhạc 04.12.2016)
...