2

17.12.14

ÐOẢN VĂN - HẸN

HẸN
(Hồi ký của một người bạn)

Một ngày cuối Hạ, trời vẫn còn nồng ấm và nhưng tia nắng vẫn còn dịu dàng chan hòa khắp mọi góc phố.
Anh hẹn gặp tôi ở một bờ hồ nằm ven chân dãy núi đá quen thuộc, nơi mà ngoài sự thanh bình còn là một cảnh thiên nhiên vô cùng thơ mộng. Có lẽ vì anh biết tôi thích nơi này.
Tuy có thói quen rất đúng giờ, nhưng vì hồi hộp trong lòng và nhịp tim cứ nhanh dần, nên tôi chầm chậm thả từng bước chân đi.
Cơn gió đầu Thu mang theo cả mùi hương cỏ chín, như mớn trớn làn tóc rối bùng và vuốt ve đôi bờ vai trần cùng với hơi nước từ hồ thổi lên, tạo nên cảm giác thật nhẹ nhàng,dễ chịu.

Anh đã có mặt ở đó tự bao giờ. Và tôi đã đến sau hẹn hơn hai mươi phút.
Ðúng vậy! Tôi đã đến muộn… tìm thấy trong đôi mắt anh sự bâng khuâng chờ đợi, rồi có cả một thoáng vui mừng.
Tôi đã cùng rảo bước bên anh và lắng nghe anh nói:
- Thật lâu rồi mình mới có dịp đi cùng với nhau. Anh chờ đợi em và biết em sẽ đến, đó cũng là một hạnh phúc.
- Những khoảnh khắc bên em, anh thấy cả một trời êm dịu và ngọt ngào.
- Khoảng cách làm cho nỗi nhớ như được nhân lên…
Ngưng một hồi, rồi anh khẽ hỏi:
- Tình chỉ đẹp khi nó mong manh phải không em?
Tôi mỉm cười và im lặng.
Tiếp đó anh đã nói bao nhiêu điều, có lẽ là tiếng thổn thức của trái tim anh.
Tôi lắng nghe nhưng không thể chia sẻ, nước mắt tôi như đang chảy ngược về tim, nơi mà đã lỡ khắc ghi hình ảnh của một người, đi theo tôi suốt cuộc đời này.
Không phải giọt nước mắt nào cũng rơi khi hồn mình vụn vỡ hay trái tim mình tan nát, mà đôi khi vì xót xa, vì không biết phải làm gì khác trước một tấm chân tình.
Lần hẹn đầu mà cũng là lần cuối và giờ chia tay cũng đã đến.
Mỗi người đi về một hướng. Anh vẫn dõi mắt theo tôi, còn tôi vẫn ngoảnh đầu lại tiễn anh, cố gắng nở nụ cười như kỷ niệm cho một lần gặp gỡ.
Chiều dần buông xuống, mọi cảnh vật trở nên nhạt nhòa.
Anh vẫn mãi là người anh mà tôi từng mang ơn.



PT
17.12.2014