2

27.1.14

THƠ - MONG MANH

MONG MANH

Mong manh như sợi tơ mành
Một cơn gió thoảng, tan tành kiếp tơ

Vẫn là em, vẫn là Thơ
Mênh mông một kiếp đợi chờ hư không
Dù cho kẻ ngóng người trông
Lòng em vẫn cứ mênh mông nổi buồn!
Trăm năm đời mãi thả buông?
Ý thơ chan chứa trào tuông nổi lòng
Mây trôi, nước chảy bềnh bồng
Mong manh biết có tơ hồng se duyên???

PT
27.01.2014