TÌNH TREO TRÊN ÐỈNH PHÙ VÂN
Tình ơi... mộng vỡ tan rồi
Sương đêm uống cạn gãy đôi nhịp cầu
Lỡ tay chạm góc đời đau
Trăm năm một thoáng tình đầu gió bay
Nắng nghiêng rơi hạt vào ngày
Gom mây mượn gió trả vay hồng trần
Tình treo trên đỉnh phù vân
Rã rời từng mảnh tan dần ngẩn ngơ
Nắng về hong nhớ thẩn thờ
Niềm thương chưa trọn dại khờ đành mang
Tình không chung lối dỡ dang
Bắt đền cơn mộng lỡ làng duyên ai
Cuối trời rơi giọt sương phai
Ðể cho ai lại nhớ ai hỡi người
Câu thơ buồn vướng mây trời
Tà dương khắc khoải trọn đời vương đau
Bao mùa buồn gọi tên nhau
Lãng du một kiếp ngàn sau đợi chờ
Phù vân nỗi nhớ xa mờ
Mộng thường tan tác tình ngơ ngẩn sầu.
PT
27.06.2017