2

5.7.17

THƠ - NẾU CHẲNG THỂ THÀNH ÐÔI

NẾU CHẲNG THỂ THÀNH ÐÔI
 ( Họa  thơ Vũ Ngọc Anh)


Chuyện chúng mình nếu chẳng thể thành đôi
Anh không là chồng và Em không là vợ
Thì anh ơi … Mình gom bao mảnh vỡ
Dấu vào tim nơi góc nhỏ bình yên
Cứ giả vờ vui…tìm cho mình một lối đi riêng
Rồi sẽ có một người bên Anh tươi trẻ
Sinh những đứa con mà Em không là Mẹ
Những lúc tái tê hồn Anh ngỡ là Em
Anh cứ hạnh phúc đi… cứ phải êm đềm
Em cũng vậy…cũng đâu nào có thể
Ðơn lạnh suốt đời…héo tàn như thế
Em cũng sẽ chọn một người để đến với nhau
Ðể quên một chuyện tình đau
Cũng phải dịu dàng khe khẽ
Gọi Người ta ngọt ngào nhè nhẹ „ Mình Ơi ! „
Rồi sinh ra những đứa con
Mà Anh không phải là cha của chúng
Cũng sống cũng vui cũng buồn rơi rụng
Những lúc nát lòng…cứ để nước mắt tuôn rơi
 Úp mặt vào bàn tay…khóc cho ướt sủng
Và quên đi mình chỉ còn nửa linh hồn
Rồi một chiều…trên đường phố hoàng hôn
Ta gặp lại nhau giữa muôn ngàn ánh mắt
Quay mặt bỏ đi….
Hay chạy đến nhau…xiết vòng tay thật chặt
Kể nhau nghe chuyện cổ tích chúng mình
Hai nửa linh hồn…một kiếp điêu linh
Ðã thiếu nhau và không gì thay thế
Nếu…bây giờ…Chuyện chúng mình chẳng thể…
Thành đôi!

PT
05.07.2017






..............................
NẾU MỘT NGÀY BỌN MÌNH CHẲNG CƯỚI NHAU
Nếu một ngày bọn mình chẳng cưới nhau
Anh vẫn thế thôi, lấy một cô vợ khác
Gom những mảnh tình yêu vỡ nát
Anh cất vào lòng, ở một góc xa xăm

Cô vợ của anh chẳng biết chuyện bọn mình
Sẽ sinh những đứa con không gọi em là mẹ
Anh vẫn cười vui, anh nghĩ anh nên thế
Người vợ nào cũng đáng được yêu thương

Em sẽ cũng thế thôi, khi mỗi đứa một đường
Chọn cho mình một người đàn ông khác
Pháo nổ rợp đường, ồn ào tiếng nhạc
Đám cưới rộn ràng, em xúng xính váy hoa

Em có những đứa con, anh chẳng phải là cha
Ngày vẫn nấu ăn, những món chồng em thích
Em vẫn đi chơi, xem phim, du lịch..
Cuộc sống vẫn êm đềm, như chưa biết đến anh

Nhưng giữa bộn bề tất tả chậm nhanh
Còn có đau thương cho tình yêu đã lỡ?
Mơ ước giản đơn, đã trở thành dang dở
Ta sống nửa hồn, nửa đã chết từ lâu

Một nửa hồn đã mất lúc xa nhau
Ta đem chôn cùng những niềm hy vọng
Còn thân xác, vì đời, nên vẫn sống
Vẫn nói cười, vẫn cố tỏ yêu thương

Rồi gặp nhau giữa tấp nập phố phường
Liệu ta có thản nhiên quay mặt
Hay ôm chặt lấy nhau, tủi hờn nước mắt
Bọn mình sẽ thế nào? Nếu ta chẳng cưới nhau.


VUNGOCANH